Có một nhà tâm lý học
đã viết: Tình yêu tuổi
thơ đi theo nguyên tắc :
" Tôi yêu vì tôi được
yêu"; tình yêu trưởng
thành trái lại : " Tôi được
yêu vì tôi yêu "; tình yêu
thiếu trưởng thành thì :
"Tôi yêu bởi vì tôi cần
đến em"; tình yêu
trưởng thành lạị nói "
Tôi cần đến em vì tôi
yêu em ". Ðiều đó có
nghĩa là gì ? Phải chăng
"sự phát sinh tình yêu
bằng cách yêu thì hay
đẹp hơn là bị lệ thuộc vì
được nhận tình yêu ? "
Nói cách khác, bản chất
của tình yêu là Cho hay
là Nhận? Giải quyết được
vấn đề này sẽ giúp ta 3
điều thú vị :
Một là: Nếu chưa có tình
yêu, ta vẫn còn cô đơn,
ta sẽ có thể tìm gặp
được đối tượng và tìm
thấy tình yêu.Hai là: Nếu
đang yêu, ta sẽ giữ
được tình yêu và người
yêu. Ba là: Nếu đã là bạn
đời với nhau, ta sẽ củng
cố được hạnh phúc gia
đình, làm cho cuộc sống
lứa đôi mãi mãi có
hương vị quyến rũ như
thủa nào.
Nhưng tình yêu là gì ?
Tại sao trong cuộc đời,
tình yêu lại quan trọng
đến nỗi không thể không
có nó? Tình yêu là sự
kết hợp với "người ta"
để giữ toàn vẹn được
mình. Là sức mạnh hoạt
động của con người, làm
cho con người chiến
thắng được cảm thức
cô đơn. Có thể nói yêu là
điều kiện để thực hiện
nghịch lý: "Mình với ta
tuy hai mà một", "Ta với
mình tuy một mà hai".
Ta sẽ nghĩ thế nào
trước mệnh đề "Tình
yêu là hiến tặng" ?
Thông thường hiến tặng
ai một cái gì, có nghĩa là
mất đi, là một sự hy
sinh. Trong ý nghĩa ấy,
sẽ có lập luận cho rằng
bản chất của tình yêu và
vô điều kiện. Nghĩa là
yêu không cần đáp trả.
Yêu không cấn đáp trả là
một hình thức của tình
cảm đơn phương. Ðấy là
trường hợp tình yêu chỉ
mới thực hiện được có
một nửa. Bởi vì bản chất
của tình yêu phải là sự
cộng hưởng. Khi ta nói
yêu nhau, tức là yêu cầu
cả hai người và về cả hai
phía. Do đó, hiện tượng
yêu không cần đáp trả là
sự biến dạng của tình
yêu chứ không phải là
tình yêu trọn vẹn. Ðiều
đó, chứng tỏ rằng khởi
điểm của tình yêu là cho,
là hiến tặng. Mà điều tối
quan trọng của cho
không phải chủ yếu
thuộc về vật chất. Sự
hôn phối nào, tình yêu
nào đặt trên cơ sở việc
cho về vật chất sẽ
không tồn tại. Vậy thì
cho cái gì? Ðó là mạng
sống, con người, cái gì
quý giá nhất của chính
mình. Tóm lại tặng hiến
của tình yêu quý giá
nhất là cái gì thuộc về
phạm vi nhân bản, là
niềm vui, sự hiểu biết,
sở thích, óc hài hước,
sự buồn khổ, và tất cả
những gì làm cho người
yêu "giàu" hơn lên, sống
động hơn lên, làm sản
sinh ra một đời sống
mới, một thế giới mới.
Như vậy, "Cho", tự bản
chất là một niềm khoái
lạc. Và chỉ có người thật
sự làm chủ, thật sự
"giàu" mới có khả năng
cho và muốn cho.
Từ đó, ta sẽ hiểu yêu là
một sức mạnh, một
năng lực tuyệt đỉnh sản
sinh ra hạnh phúc, niềm
vui, khoái lạc. Cho nên ý
nghĩa cao cả của tình
yêu không phải là yêu
không cần được đáp trả
mà là đem tới cho người
kia niềm vui, sở
thích,v.v.. . nghĩa là cái gì
quý giá nhất của mình
đống thời từ đó mở ra
hướng "kẻ cho lẫn ngưởi
nhận đều có cái thú là
mình đã cho ra đời một
cái gì mới". Ðó chính là
tình yêu đích thực, trọn
vẹn, tự do và tự
nguyện.Trên ý nghĩa căn
bản đó, chúng ta thấy
mối liên hệ và nội dung
của việc cho và tặng quà
đối với người yêu cũng
như đối với người bạn
đời của mình. Cho và
tặng quà đối với người
yêu là cả một nghệ
thuật. Một giáo sư
chuyên khoa về vấn đề
này đã viết: "Tặng quà là
cả một nghệ thuật cực
kỳ tinh xảo tỏ ra giữa hai
người bạn tâm tình có
những tình cảm tế nhị
sâu sắc. Ðó là biểu hiện
của xã hội văn minh:
thương nhau không cần
phải tỏ ra bằng lời nói
mà, phải tìm cách để
hiểu lòng nhau. Tùy theo
mỗi xã hội, mỗi thời đại,
việc cho và tặng quà 4
người yêu có những hình
thức khác nhau. Có thể
tặng quà thật đắt giá,
rất có giá trị về kinh tế,
hoặc tặng quà có ý
nghĩa.
"Món đồ tặng phải nói lên
một cái gì thầm kín, cho
ở đây phải được lựa
chọn tinh tế như một
thứ ngôn ngữ tỏ tình
tuyệt diệu hơn lời nói
trực tiếp. Nó là tình yêu
được tổng hòa cùng
một lúc: tình cảm yêu
mến, lòng chăm sóc, sự
hiểu biết và quí trọng
dành cho một người và
chỉ một người ấy thôi.
Cho nên, qua món quà
tặngvà việc tặng quà,
bạn có thể biết được
người yêu của bạn là ai,
có người chọn quà theo
ý thích của riêng mình,
chứ không để ý tới sở
thích của người yêu. Nếu
người yêu của bạn làm
như thế, thì bạn có thể
biết được tính cách của
anh ấy: một người độc
đoán, chủ quan và chỉ
nghĩ tới mình ! "
Ở đây chúng ta cần sáng
suốt để nhận ra rằng
việc cho và tặng quà đối
với người yêu là một
cách biểu lộ tình yêu bởi
vì bản chất của tình yêu
là dâng hiến. Cho nên khi
gặp một trường hợp đối
nghịch lại hành vi cho
thật nhiều quà, tức là
không hề tặng, thì có
nghĩa là tình yêu mang
tính giả tạo... Người cho
quà tới tấp, cũng như
người không hề trao
tặng bất cứ món gì
ngoài những lời tán tỉnh,
có một điểm giống nhau:
họ đang đùa giỡn với
trái tim và cả bạn nữa!
Về phía người nhận quà,
cách nhận cũng nói lên
phần nào tính cách của
họ. Người yêu của bạn
thích những món quà có
giá trị vật chất, thì đó là
người có óc thực tế. Nếu
thích nâng niu những
món quà giản dị nhưng in
dấu những kỷ niệm đẹp,
đó là người chung thủy.
Còn tặng phẩm của bạn
bị bỏ rơi ở đâu đó, thì
người nhận có tính hời
hợt, và nông cạn. Tóm
lại, khởi phát của tình
yêu là ban tặng, là cho.
Ði từ cái cho thuộc về
tinh cảm, thuộc về tâm
hồn chuyển hóa thành
cải cho có tính cách vật
chất, tình yêu bao gồm
trong bản thân nó trái
tim và thân xác, tinh
thần và vật chất. Có ai
đó đã từng nói: "Tình
yêu là sự kích thích,
đồng thời là một ý niệm
chịu tác động ở phía bên
ngoài. Nếu quả thật như
vậy thì khi nào bạn thiếu
thốn tình yêu, có nghĩa
là bên ngoài không còn
tác động gì đối với bạn,
và chính bạn, bạn đã
không còn khả năng kích
thích phía bên ngoài. Ðó
là một hiện tượng
"nghèo nàn không thể
ban tặng gì cho ai, và
mất hiệu lực hòa nhập
với con người. Cho nên,
trong suốt cuộc tình của
mlnh, không phải yêu
một lần là đủ cho một
lần là xong. Muốn giữ cho
tình yêu bền chặt, hạnh
phúc lứa đôi không vơi
cạn, mỗi người phải cho
không ngừng để làm sản
sinh ra tình yêu. Người
nào chỉ thích thú khi
nhận mà không cảm
thấy thích khi cho, người
đó sẽ không có tình yêu. [Trang Chủ]