Anh đã sẵn sàng buông tay em ra... Thực sự phải buông thôi bởi vì anh đã mệt nhoài, bước chân
anh nặng trĩu, cánh tay đã mỏi
nhừ, theo những
ngày tháng chạy theo cái bóng
của em, và giờ đây anh đã tự nhủ với mình rằng anh đã sẵn sàng rồi... Sẵn sàng cho cái việc mà anh nghĩ anh sẽ chẳng bao giờ làm được đâu, đó
là buông tay và ra
đi... Cái cảm giác mất mát này đã
làm anh thực
sự đau đớn, anh bật khóc, những
giọt nước mắt mặn chát và cay
nồng xộc lên sống
mũi, tuôn sâu
vào da thịt trên cơ thể, đau và nhức, như hàng ngàn
hàng vạn mũi kim
đâm, nhưng có
mấy ai hiểu cho anh? Buông tay
em ra là sẽ không
nắm tay em
nữa, cũng có nghĩa là mất đi chỗ dựa, như thế anh sẽ ngã, nhìn
anh ngã em có xót xa không? Buông tay em ra nghĩa là không còn có em, là mất đi em, mất đi cái hơi thở của
những ngày qua.
Có lẽ sẽ chết trong
cái nỗi đau đang dày vò bản thân. Nếu anh chết em sẽ khóc chứ? Buông tay
em ra nghĩa là khi
anh quay sang
bên cạnh để tìm kiếm một bờ vai, một vòng tay trong cái
mùa đông giá
rét thì anh sẽ chỉ nhận được
sự trống trải và hơi lạnh mà thôi,
em sẽ chạnh lòng khi a co rúm người lại chứ? Buông tay em ra là để em ra đi, em sẽ rời xa anh, không còn là
của riêng anh, sẽ
không bao giờ
được nhận cái linh
thiêng mà con
người ta gọi là tình yêu của em
nữa, em sẽ đem cho người khác
đúng không? Từ bây giờ.... Anh
sẽ học cách chịu
đựng một mình,
những nỗi đau,
những trăn trở.
Anh sẽ học cách
bước đi một mình,
không có chỗ dựa nào cả. Anh sẽ
học cách tự đứng
bằng đôi chân,
bằng sức lực của
chính anh. Sẽ lấy
những khoảng cách ngắn ngủi
được bên em làm
động lực, anh
sẽ không cô độc
trong những kí ức
đấy đâu. Em đã hứa sẽ mãi yêu
anh trọn đời mà, sao giờ em lại
quyên? Em đã bảo em sẽ không
tha thứ cho kẻ nào có ý định chia
rẽ tình yêu của chúng ta mà? Sao
giờ đây nguời đó lại chính là em? Em nhớ không? 3 năm trôi qua đối với anh đó là khoảnh khắc đẹp nhất của cuộc đời anh.
Sẽ có một ngày... Em quay lại và
nắm lấy đôi bàn tay anh chứ?
Sẽ có một ngày... Em giật mình
và em sẽ đuổitheo anh chứ? Sẽ
có một ngày...
Em nhận ra em không thể sống
mà không có anh
chứ? Sẽ có một
ngày nào đó... Em
hiểu rằng em
đã làm tổn thương anh chứ? Khi đó em hãy tự nhủ với mình rằng
anh buông em ra để em đi tìm
hạnh phúc thực sự
của mình và anh đã đau đớn biết
chừng nào khi nhận ra rằng hạnh
phúc ấy không ở nơi anh! Anh
biết, cái gì vốn không thuộc về mình thì sẽ
chẳng bao giờ là của mình cả,
nhưng anh vẫn cố
chấp nghĩ rằng
mọi cố gắng của mình sẽ xoay
chuyển tất cả, anh
ngu ngốc lắm mà. Hết rồi... Hết thật
rồi... Tất cả đã kết thúc như một giấc mơ thật dài vậy... Người ta nói
trong mỗi con
người đều có một trái tim được chia
làm nhiều phần, một phần để yêu
thương và một phần nữa là để thù hận, và cũng bởi người ta đã quá yêu nhau nên mới thù hận lẫn
nhau... Phải chăng khi không thể
có được tình yêu,
người ta mới thù
hận để xoá nhoà cái gọi là thương
yêu? Sợ lắm cái
cảm giác phải
ghét một ai đó, nhưng vì quá yêu mà thế thì càng đáng sợ hơn... Em sẽ ghét anh chứ? Sẽ căm ghét anh? Anh chẳng thể biết
được nữa, anh đã
rất yêu em cơ
mà, yêu hơn mọi thứ anh có, mà
đúng hơn "EM LÀ
TẤT CẢ NHỮNG
GÌ MÀ ANH CÓ!"
Anh sợ rằng
phải sống trong cái quay cuồng
của hạnh phúc hôm qua. Sợ lắm
những đêm nhớ em, nước mắt lại
dàn dụa lại choàng
tỉnh sau những
cơn ác mộng về em. Sợ lắm khi
mà đau đớn của anh hoà cùng với
nhớ thương, để mỗi lần nhớ thương vô vọng lại là một lần đau
đớn đến xé lòng. Hạnh phúc là gió
cứ phảng, hạnh phúc là cỏ mềm
xanh mướt dưới
chân ai đó. Anh
sẽ nhớ bao nhiêu cái cảm giác ôm
em trong lòng, hôn lên đôi môi ngọt ngào ấy và cảm nhận hơi ấm của em, nó làm anh mềm nhũn, làm anh tan chảy trong niềm hân hoan rằng em đang là của anh, anh sẽ nhớ
từng lời nói
yêu thương và ngọt ngào nơi
em... Thế em có nhớ không? Tại
sao lại cho người ta hy vọng rồi lại
tước đoạt? Tại sao lại cho người ta hạnh phúc rồi lại rời bỏ hạnh phúc
ấy khi mà nó chưa một lần trọn vẹn?
Tại sao? Tại sao? Tại sao lại như vậy??? Hãy trả
lời anh đi! Nói
nữa nói mãi cũng
chẳng bao giờ
biết được câu trả lời đâu... Nhưng
ít ra bây giờ anh cũng đã có đủ
can đảm để đối diện với chính
mình rồi. Nhìn em
buớc đi anh ngửa
mặt lên trời cho
nước mắt chảy
ngược vào lòng... ANH ĐÃ BUÔNG TAY RỒI ĐÓ, EM ĐI
ĐI... Mình đã từng
yêu nhau. Một
thời sánh bước bên nhau, những
tưởng chừng sẽ là
vĩnh cữu và
không gì có thể chia cắt đuợc. Em
còn nhớ lời hứa của hai ta không?
Nếu ai nói lời chia tay trước? Anh
thì bảo người đó sẽ mãi không
thể yêu một ai và người đó không thể không bao giờ la anh. Đúng là lời hứa cò trẻ con qúa phải không em? Những lời hứa hẹn
chỉ như gió thoáng bay... Những
lời yêu thương chỉ còn là dĩ vãng. Tất cả chỉ là kỷ niệm, rồi buồn rồi hận
thế nào thì cũng là
chia ly... Giờ
đây hai đứa hai con đường chẳng biết khi nào gặp lại? Dù sao anh vẫn luôn chúc em hạnh phúc bên người em đã chọn.
Một ngày thật buồn!